Lost your password? Please enter your email address. You will receive a link and will create a new password via email.
Môn Văn Lớp: 9 Viết 1 đoạn văn ngắn trong đó có sử dụng đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm
Home/Văn/Môn Văn Lớp: 9 Viết 1 đoạn văn ngắn trong đó có sử dụng đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm
Môn Văn Lớp: 9 Viết 1 đoạn văn ngắn trong đó có sử dụng đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm
Question
Môn Văn Lớp: 9 Giúp em bài này với ạ: Viết 1 đoạn văn ngắn trong đó có sử dụng đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ
SInh nhật lần thứ 14 của tôi diễn ra vào chủ nhật tuần trước. Tôi rất háo hức chuản bị mọi thứ để đón sinh nhật cũng gia đình và bạn bè. Tôi đã sắp bàn ghế, dọn dẹp nhà cửa và phụ mẹ chuẩn bị cỗ từ sáng sơm. Ôi sao cái tâm trạng phấn khích ấy lại luôn trong tâm trí tôi. Gần đến giờ bắt đầu bữa tiệc các bạn đến rất đông và đầy đủ. Nhân vật chính là tôi lộng lẫy trong chiếc đầm công chúa màu hông nhẹ cùng chiếc vương miện trên đầu. Bnạ bè tôi ai ai cũng mặc những bộ trang phục đẹp và cầm trên tay các món quà sặc sỡ màu sắc. Mọi người mỉm cười tahtạ tươi nhìn tôi và chúc mừng. Các bạn cùng hát chúc mừng và thổi nến cùng tôi. 1..2…3… HPBD to you… HPBD to you. Tôi không khỏi dấu được niềm vui hiện lên khuôn mặt. Tôi cảm nhận được tình yêu thươn mọi người dành cho tôi. Họ cho tôi nhưunxg ánh mắt thân thương, trìu mến nhất, cũng cho tôi những lười chúc tốt đẹp nhất. Dường như người hạnh phúc nhất thế gian hôm ấy chính là tôi. Đến phần tặng quà sinh nhật, bạn nào cũng tặng tôi những món quà rất ý nghĩa và tôi rất thích. Đến lượt Linh, đứa bạn thân nhất của tôi, tôi rất hào hứng mở hộp quà của Linh. Tôi rất bất ngờ khi đó là một chiếc khăn tự đan. Chiếc khăn có màu đỏ sẫm, ở giữa có vài hình bông hoa trông rất đáng yêu. Tuy nó trông hơi vụng về bởi vẫn còn có nhiều chỗ hơi không khợp. Thấy tôi hướng mắt về phía mình, Linh bèn nói:
– Đây là chiếc khăn tớ tự đan, tuy hơi xấu nhưng mong Lan sẽ thích.
Tôi nhìn sang ngón tay chi chít những vết thương của Linh mà rơi nước mắt. Linh vẫn luôn không khéo, vẫn luôn vụng về. Vậy mà lại dồn hết tâm sức để tặng tôi một món quà ý nghĩa này. Nhớ lại những hôm gần đây Linh không hay cùng chúng tôi đi chơi tôi tự nhận ra “Thì ra là Linh bận làm quà sinh nhật mình”. Tôi ôm Linh vào lòng và nói:
– Cảm ơn Linh rất nhiều, tớ rất thích món quà này!
Món quà đó có thể không đẹp, lộng lẫy bằng tất cả những món quà khác. Nhưng đó là mốn quà của tình bạn, của sự yêu thương. Đối với tôi đó chính là món quà ý nghĩa nhất trong ngày sinh nhật hôm ấy. Tôi tự nhủ bản thân mình sẽ luôn trân trọng giữ gìn chiếc khăn cũng như tình bạn của chúng tôi.
Kết thúc buổi liên hoan chia tay, tôi mang trong lòng một nỗi buồn nặng trĩu. Ngày mai tôi sẽ rời xa Thành phố Hồ Chí Minh để đi du học, vậy mà người bạn thân nhất của tôi là A lại không đến tham dự. Đang lan man suy nghĩ, bỗng có tiếng nói của Lan cất lên từ phía sau: – Cậu đang suy nghĩ điều gì mà nhìn tâm trạng thế? Tôi quay lại nhìn B và trả lời: – Ừ, không có gì đâu. – Tớ biết cậu đang buồn vì A không thể tới, nhưng hãy thông cảm cho bạn ấy nhé, mẹ bị ốm phải vào viện. A có gửi cho cậu một lá thư và một món quà kỉ niệm đây. Tôi mở lá thư ra đọc, từng dòng chữ khiến tôi bồi hồi xúc động. A vẫn nhớ tất cả những kỉ niệm giữa chúng tôi ư? Dù bận chăm sóc mẹ ốm nhưng A vẫn rất chu đáo, phải chăm tôi đã trách lầm A? Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên: – A ơi! Cậu mãi là người bạn tốt của tớ trong cuộc đời này.
Answers ( )
SInh nhật lần thứ 14 của tôi diễn ra vào chủ nhật tuần trước. Tôi rất háo hức chuản bị mọi thứ để đón sinh nhật cũng gia đình và bạn bè. Tôi đã sắp bàn ghế, dọn dẹp nhà cửa và phụ mẹ chuẩn bị cỗ từ sáng sơm. Ôi sao cái tâm trạng phấn khích ấy lại luôn trong tâm trí tôi. Gần đến giờ bắt đầu bữa tiệc các bạn đến rất đông và đầy đủ. Nhân vật chính là tôi lộng lẫy trong chiếc đầm công chúa màu hông nhẹ cùng chiếc vương miện trên đầu. Bnạ bè tôi ai ai cũng mặc những bộ trang phục đẹp và cầm trên tay các món quà sặc sỡ màu sắc. Mọi người mỉm cười tahtạ tươi nhìn tôi và chúc mừng. Các bạn cùng hát chúc mừng và thổi nến cùng tôi. 1..2…3… HPBD to you… HPBD to you. Tôi không khỏi dấu được niềm vui hiện lên khuôn mặt. Tôi cảm nhận được tình yêu thươn mọi người dành cho tôi. Họ cho tôi nhưunxg ánh mắt thân thương, trìu mến nhất, cũng cho tôi những lười chúc tốt đẹp nhất. Dường như người hạnh phúc nhất thế gian hôm ấy chính là tôi. Đến phần tặng quà sinh nhật, bạn nào cũng tặng tôi những món quà rất ý nghĩa và tôi rất thích. Đến lượt Linh, đứa bạn thân nhất của tôi, tôi rất hào hứng mở hộp quà của Linh. Tôi rất bất ngờ khi đó là một chiếc khăn tự đan. Chiếc khăn có màu đỏ sẫm, ở giữa có vài hình bông hoa trông rất đáng yêu. Tuy nó trông hơi vụng về bởi vẫn còn có nhiều chỗ hơi không khợp. Thấy tôi hướng mắt về phía mình, Linh bèn nói:
– Đây là chiếc khăn tớ tự đan, tuy hơi xấu nhưng mong Lan sẽ thích.
Tôi nhìn sang ngón tay chi chít những vết thương của Linh mà rơi nước mắt. Linh vẫn luôn không khéo, vẫn luôn vụng về. Vậy mà lại dồn hết tâm sức để tặng tôi một món quà ý nghĩa này. Nhớ lại những hôm gần đây Linh không hay cùng chúng tôi đi chơi tôi tự nhận ra “Thì ra là Linh bận làm quà sinh nhật mình”. Tôi ôm Linh vào lòng và nói:
– Cảm ơn Linh rất nhiều, tớ rất thích món quà này!
Món quà đó có thể không đẹp, lộng lẫy bằng tất cả những món quà khác. Nhưng đó là mốn quà của tình bạn, của sự yêu thương. Đối với tôi đó chính là món quà ý nghĩa nhất trong ngày sinh nhật hôm ấy. Tôi tự nhủ bản thân mình sẽ luôn trân trọng giữ gìn chiếc khăn cũng như tình bạn của chúng tôi.
Bài làm
Kết thúc buổi liên hoan chia tay, tôi mang trong lòng một nỗi buồn nặng trĩu. Ngày mai tôi sẽ rời xa Thành phố Hồ Chí Minh để đi du học, vậy mà người bạn thân nhất của tôi là A lại không đến tham dự. Đang lan man suy nghĩ, bỗng có tiếng nói của Lan cất lên từ phía sau:
– Cậu đang suy nghĩ điều gì mà nhìn tâm trạng thế?
Tôi quay lại nhìn B và trả lời:
– Ừ, không có gì đâu.
– Tớ biết cậu đang buồn vì A không thể tới, nhưng hãy thông cảm cho bạn ấy nhé, mẹ bị ốm phải vào viện. A có gửi cho cậu một lá thư và một món quà kỉ niệm đây.
Tôi mở lá thư ra đọc, từng dòng chữ khiến tôi bồi hồi xúc động. A vẫn nhớ tất cả những kỉ niệm giữa chúng tôi ư? Dù bận chăm sóc mẹ ốm nhưng A vẫn rất chu đáo, phải chăm tôi đã trách lầm A? Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên:
– A ơi! Cậu mãi là người bạn tốt của tớ trong cuộc đời này.