Lost your password? Please enter your email address. You will receive a link and will create a new password via email.
Môn Văn Lớp: 7 Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ Giúp mình với
Home/Văn/Môn Văn Lớp: 7 Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ Giúp mình với
Môn Văn Lớp: 7 Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ Giúp mình với
Question
Môn Văn Lớp: 7 Giúp em bài này với ạ: Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ
Giúp mình với No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ
– Giới thiệu về món quà của em ( Món quà ấy là gì? Ai tặng cho em? Tặng trong dịp nào?…)
TB:
– Miêu tả chi tiết món quà:
+ Hình dáng
+ Công dụng…
– Người tặng với tình cảm như thế nào? Hi vọng điều gì ở em về món quà đấy?
– Cảm xúc của em khi được nhận quà
– Em giữ gìn món quà như thế nào?
KB:
– Nêu suy nghĩ của bản thân
Bài viết tham khảo:
Hồi nhỏ, tôi rất thích chơi gấu bông. Vào dịp sinh nhật 6 tuổi, mẹ đã tặng cho tôi một chú gấu bông rất đẹp.
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹn ngào, xúc động đến mức tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.
Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Nhỏ, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ… Tôi may áo cho em mặc, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có “một cuộc sống sung túc nhất”.
Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.
Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá, tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.
Giờ đây, khi tôi đã lớn khôn hơn, em gấu Nhỏ vẫn được tôi đặt nằm cạnh bên mình khi ngủ. Tôi rất thích em gấu và tự nhủ sẽ phải giữ gìn gấu Nhỏ thật cẩn thận để em không bị rách nữa.
Dẫn dắt và giới thiệu về món quà thời thơ ấu em được tặng.
14 tuổi, giờ đây em đã là một cô học sinh lớp 7 chững chạc hơn trước rất nhiều. Càng trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc con người ta không còn ngây thơ, trong trẻo như ngày nào. Một thời thơ ấu đã qua song vẫn để lại trong em nhiều dấu ấn, là chiếc xe đạp ông nội mua tặng cho em, là tuổi thơ đẹp bên ông.
2. Thân bài
a) Hoàn cảnh được tặng quà
Em còn nhớ như in, hồi ấy em học lên lớp 2 nên cả nhà quyết định sẽ cho em đi xe đạp đi học, không còn phải đưa đón nữa.
Nhìn các bạn cùng trang lứa có chiếc xe đạp mới, về đến nhà em cũng nũng nịu đòi ông mua cho mình một chiếc.
Bẵng đi một thời gian, em cũng chẳng nhớ về lời đề nghị đó với ông nội. Buổi chiều hôm ấy, đang chơi ở ngoài vườn thì bỗng từ đâu, tiếng ông gọi em thật to, em vội chạy về nhà.
b) Cảm xúc khi được nhận món quà
Trước mắt em bây giờ là một chiếc xe đạp mới tinh màu xanh dương- màu yêu thích nhất của em.
Hơi bất ngờ một chút, ông mới điềm đạm nói rằng đây là món quà ông tặng cháu nhân dịp năm học mới sắp đến. Niềm vui vỡ òa trong em, em chạy đến ôm trầm lấy ông, miệng rối rít cảm ơn.
Một niềm vui phơi phới trong lòng mà chẳng thể diễn tả nổi, một niềm vui tuổi con trẻ đôi khi chỉ bình dị và nhẹ nhàng thế thôi.
c) Miêu tả hình dáng của món quà
Chiếc xe đạp đẹp quá, ông giới thiệu cho em biết và em thì chăm chú, say sưa nghe ông và ngắm nghía chiếc xe
Chiếc xe đạp không quá lớn mà cũng chẳng quá nhỏ, rất phù hợp với độ tuổi của em
Vật liệu chính để làm thàng xe là nhôm sắt nhưng đã được mạ một lớp sơn bóng loáng màu xanh dương, trên thân xe còn dán các hình chú mèo Hello Kitty vô cùng đáng yêu và dễ thương.
Phía đầu xe là chiếc giỏ xe khá rộng, đủ để cho em đựng vừa chiếc cặp sách.
Mọi bộ phận trên xe đều rất mới và chắc chắn từ chiếc chuông, chiếc yêu xe đến hai chiếc bánh xe.
Em yêu quý và giữ gìn chiếc xe như một người bạn thna thiết của tuổi ấu thơ.
d) Kỉ niệm với món quà ấy
Chiếc xe đạp, hơn tất cả còm gắn với những lần tập xe giữa em và ông nội.
Trên con đường làng thân thuộc, ông ân cần dạy em từng bước nhỏ nhất.
Trước hết, ông giữ xe cho em, dạy em đạp từng tí một. Thế nhưng một đứa con gái mới chỉ 7 tuổi làm sao không sợ cho được, sợ rằng nhỡ đâu ông bỏ tay ra lại bị ngã thì sao. Vậy là cứ chốc chốc em lại quay lại dặn ” Ông nhớ đừng bỏ ra nhé!” . Khi ấy ông chỉ cười và dặn chú ý đi tiếp.
Chiều nào cũng vậy, hai ông cháu lại cùng nhau tập xe, em lại tiến bộ trông thấy, đi được quãng dài hơn và tay lái chắc hơn.
Tập trung vào chặng đường phía trước, ông bỏ tay ra mà em không biết. Thế nhưng đi được có một đoạn lại bị ngã, chỉ bị xây xước nhẹ không sao.Ông chạy đến động viên, khích lệ. Và
thế là em đã biết đi xe đạp. Một hành trình không hề dễ dàng, cũng là cả một thử thách. Thế nhưng, hơn tất cả đó là cả thời thơ ấu đẹp đẽ của em, là tình cảm của ông và em ở đó… Để rồi giờ đây khi ông đã đi xa, hình ảnh của người ông yêu thương cháu con hết mực vẫn luôn hiện hữu nơi em.
3. Kết bài
Nêu cảm nghĩ.
Món quà chiếc xe đạp thời thơ ấu tuy nhỏ bé mà ấm áp tình cảm, mà chất chứa bao kỉ niệm đẹp nơi đó. Giờ đây, em không còn đi chiếc xe này nữa, em đã cất rất cẩn thận, luôn giữ gìn món quà tuổi ấu thơ.
Answers ( )
Em tham khảo dàn bài sau nhé:
MB:
– Giới thiệu về món quà của em ( Món quà ấy là gì? Ai tặng cho em? Tặng trong dịp nào?…)
TB:
– Miêu tả chi tiết món quà:
+ Hình dáng
+ Công dụng…
– Người tặng với tình cảm như thế nào? Hi vọng điều gì ở em về món quà đấy?
– Cảm xúc của em khi được nhận quà
– Em giữ gìn món quà như thế nào?
KB:
– Nêu suy nghĩ của bản thân
Bài viết tham khảo:
Hồi nhỏ, tôi rất thích chơi gấu bông. Vào dịp sinh nhật 6 tuổi, mẹ đã tặng cho tôi một chú gấu bông rất đẹp.
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹn ngào, xúc động đến mức tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.
Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Nhỏ, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ… Tôi may áo cho em mặc, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có “một cuộc sống sung túc nhất”.
Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.
Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá, tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.
Giờ đây, khi tôi đã lớn khôn hơn, em gấu Nhỏ vẫn được tôi đặt nằm cạnh bên mình khi ngủ. Tôi rất thích em gấu và tự nhủ sẽ phải giữ gìn gấu Nhỏ thật cẩn thận để em không bị rách nữa.
1. Mở bài
14 tuổi, giờ đây em đã là một cô học sinh lớp 7 chững chạc hơn trước rất nhiều. Càng trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc con người ta không còn ngây thơ, trong trẻo như ngày nào. Một thời thơ ấu đã qua song vẫn để lại trong em nhiều dấu ấn, là chiếc xe đạp ông nội mua tặng cho em, là tuổi thơ đẹp bên ông.
2. Thân bài
a) Hoàn cảnh được tặng quà
b) Cảm xúc khi được nhận món quà
c) Miêu tả hình dáng của món quà
d) Kỉ niệm với món quà ấy
3. Kết bài
Nêu cảm nghĩ.
Món quà chiếc xe đạp thời thơ ấu tuy nhỏ bé mà ấm áp tình cảm, mà chất chứa bao kỉ niệm đẹp nơi đó. Giờ đây, em không còn đi chiếc xe này nữa, em đã cất rất cẩn thận, luôn giữ gìn món quà tuổi ấu thơ.