“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói. ”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.
Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học. Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.
Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.
Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức bao la rộng lớn, là nơi có được những thầy cô như là cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người, không chỉ là về kiến thức, mà còn là về nhân cách. Những lần tham gia các hoạt động ngoại khóa, thì những thầy cô, bị lũ học trò chúng tôi quậy phá, không biết bao nhiêu mà lần, nhưng vẫn cười xòa cho qua, có những thầy cô giáo tâm hồn rất tươi trẻ, cùng chúng tôi vui chơi, khi ấy rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc trên lớp học, thầy cô chúng tôi gắn bó với nhau vô cùng.
Người ta hay bảo, ngôi trường chính là ngôi nhà thứ 2, đúng là như vậy. Vì sẽ chẳng có nơi nào khiến cho bạn cảm thấy mình được sẻ chia, được sống vui vẻ, vô tư như ở dưới mái trường. Nơi đó tôi có được những người cha mẹ mới, những người anh em bè bạn cùng nhau san sẻ ước mơ, hoài bão, và nhen nhóm nguồn nhiệt huyết giúp chúng ta thực hiện mơ ước của mình.
Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tán phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.
Hôm nay trở về trường, hòa mình vào bầu không khí náo nức và tưng bừng của ngày lễ, những cảm xúc, hoài niệm trong em về bốn năm gắn bó với ngôi trường Gò Vấp chợt hiện về từ một miền ký ức. Hình ảnh quen thuộc của cánh cổng cũ kỹ, cây điệp già, gốc phượng, cột cờ cùng di ảnh Bác… đã khơi gợi lên những cảm xúc trong em, chúng hiện về thật mới mẻ và tinh khôi, hệt như em vẫn đang ngồi đây đó trên sân trường, vẫn là một cậu học trò nhỏ được dạy dỗ, che che trong vòng tay yêu thương của các thầy cô – những cảm xúc thật khó diễn tả bằng lời.
Thấm thoắt đã hơn bốn năm trôi qua, ngày nào em còn là một cậu bé lớp Sáu mới bước chân vào trường, bỡ ngỡ, rụt rè, giờ đã trưởng thành hơn, đã đạt được nhiều ước mơ mà em ấp ủ. Bốn năm với những tháng ngày miệt mài học tập, rèn luyện, bốn năm nếm trải những thất bại, những vấp ngã đầu đời, và cũng biết đến hương vị ngọt ngào của thành công, biết tận hưởng niềm vui thành quả sau quá trình dài cố gắng, nỗ lực. Trong suốt thời gian đó, mái trường đã là nơi em dần trưởng thành hơn, là mái nhà nhỏ chan chứa bao tình yêu thương, nơi đó có sự chăm sóc, dạy bảo của thầy cô, có vòng tay thân thương của bạn bè. Và hơn hết, đó là nơi em đã gắn bó bốn năm-những ngày tháng đong đầy xúc cảm yêu thương.
Hôm nay, nhân dịp 90 năm thành lập trường, em muốn nhắn gửi với tất cả mọi người rằng: “Em rất tự hào vì đã là một học sinh trường Gò Vấp”. Tự hào không chỉ vì truyền thống bề dày lịch sử của trường, vì những thành tích mà nhà trường đạt được, mà hơn thế nữa, như con cái tự hào về cha mẹ, như học trò tự hào về thầy cô, em tự hào về trường vì đây là nơi quá đỗi gắn bó, yêu thương – nơi ươm mầm và chắp cánh cho bao hoài bão, mơ ước của chúng em gần tới hiện thực.
Những ước mơ của cậu học trò lớp Sáu đam mê môn toán ngày nào, đã dần lớn lên theo ngày tháng. Mái trường là nơi nuôi dưỡng, là dòng sữa ngọt nuôi lớn những ước mơ ấy- nơi đó có thầy cô dìu dắt, nâng đỡ; có những anh chị với những thành tích rực rỡ tạo động cơ học tập cho đàn em; có những người bạn cùng chung niềm đam mê, chí hướng học tập. Và có lẽ, tự hào đơn giản chỉ vì trường đã trở thành một phần trong những ký ức tuyệt vời của tuổi thơ. Tự hào vì đó là những gì gần gũi, cụ thể nhất với bản thân, vì đó là nơi mình có thể tìm thấy chỗ dựa khi thất bại, tìm thấy người cùng tận hưởng niềm vui chiến thắng khi thành công.
Các em học sinh thân mến, ngay từ giờ hãy biết yêu quý và tự hào về mái trường nơi các em đang học tập. Bởi lẽ, đó chính là biểu hiện của người học sinh có đạo đức, đó là động lực giúp các em đạt được những thành tích cá nhân, tô điểm thêm cho vườn hoa thành tích nhà trường. Và bởi lẽ, biết yêu quý và tự hào về mái trường là cơ sở hình thành lòng yêu đất nước, yêu Tổ quốc sau này.
Answers ( )
“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói. ”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.
Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học. Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.
Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.
Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức bao la rộng lớn, là nơi có được những thầy cô như là cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người, không chỉ là về kiến thức, mà còn là về nhân cách. Những lần tham gia các hoạt động ngoại khóa, thì những thầy cô, bị lũ học trò chúng tôi quậy phá, không biết bao nhiêu mà lần, nhưng vẫn cười xòa cho qua, có những thầy cô giáo tâm hồn rất tươi trẻ, cùng chúng tôi vui chơi, khi ấy rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc trên lớp học, thầy cô chúng tôi gắn bó với nhau vô cùng.
Người ta hay bảo, ngôi trường chính là ngôi nhà thứ 2, đúng là như vậy. Vì sẽ chẳng có nơi nào khiến cho bạn cảm thấy mình được sẻ chia, được sống vui vẻ, vô tư như ở dưới mái trường. Nơi đó tôi có được những người cha mẹ mới, những người anh em bè bạn cùng nhau san sẻ ước mơ, hoài bão, và nhen nhóm nguồn nhiệt huyết giúp chúng ta thực hiện mơ ước của mình.
Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tán phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.
#Juunian (Juu)
#Good_luck
Hôm nay trở về trường, hòa mình vào bầu không khí náo nức và tưng bừng của ngày lễ, những cảm xúc, hoài niệm trong em về bốn năm gắn bó với ngôi trường Gò Vấp chợt hiện về từ một miền ký ức. Hình ảnh quen thuộc của cánh cổng cũ kỹ, cây điệp già, gốc phượng, cột cờ cùng di ảnh Bác… đã khơi gợi lên những cảm xúc trong em, chúng hiện về thật mới mẻ và tinh khôi, hệt như em vẫn đang ngồi đây đó trên sân trường, vẫn là một cậu học trò nhỏ được dạy dỗ, che che trong vòng tay yêu thương của các thầy cô – những cảm xúc thật khó diễn tả bằng lời.
Thấm thoắt đã hơn bốn năm trôi qua, ngày nào em còn là một cậu bé lớp Sáu mới bước chân vào trường, bỡ ngỡ, rụt rè, giờ đã trưởng thành hơn, đã đạt được nhiều ước mơ mà em ấp ủ. Bốn năm với những tháng ngày miệt mài học tập, rèn luyện, bốn năm nếm trải những thất bại, những vấp ngã đầu đời, và cũng biết đến hương vị ngọt ngào của thành công, biết tận hưởng niềm vui thành quả sau quá trình dài cố gắng, nỗ lực. Trong suốt thời gian đó, mái trường đã là nơi em dần trưởng thành hơn, là mái nhà nhỏ chan chứa bao tình yêu thương, nơi đó có sự chăm sóc, dạy bảo của thầy cô, có vòng tay thân thương của bạn bè. Và hơn hết, đó là nơi em đã gắn bó bốn năm-những ngày tháng đong đầy xúc cảm yêu thương.
Hôm nay, nhân dịp 90 năm thành lập trường, em muốn nhắn gửi với tất cả mọi người rằng: “Em rất tự hào vì đã là một học sinh trường Gò Vấp”. Tự hào không chỉ vì truyền thống bề dày lịch sử của trường, vì những thành tích mà nhà trường đạt được, mà hơn thế nữa, như con cái tự hào về cha mẹ, như học trò tự hào về thầy cô, em tự hào về trường vì đây là nơi quá đỗi gắn bó, yêu thương – nơi ươm mầm và chắp cánh cho bao hoài bão, mơ ước của chúng em gần tới hiện thực.
Những ước mơ của cậu học trò lớp Sáu đam mê môn toán ngày nào, đã dần lớn lên theo ngày tháng. Mái trường là nơi nuôi dưỡng, là dòng sữa ngọt nuôi lớn những ước mơ ấy- nơi đó có thầy cô dìu dắt, nâng đỡ; có những anh chị với những thành tích rực rỡ tạo động cơ học tập cho đàn em; có những người bạn cùng chung niềm đam mê, chí hướng học tập. Và có lẽ, tự hào đơn giản chỉ vì trường đã trở thành một phần trong những ký ức tuyệt vời của tuổi thơ. Tự hào vì đó là những gì gần gũi, cụ thể nhất với bản thân, vì đó là nơi mình có thể tìm thấy chỗ dựa khi thất bại, tìm thấy người cùng tận hưởng niềm vui chiến thắng khi thành công.
Các em học sinh thân mến, ngay từ giờ hãy biết yêu quý và tự hào về mái trường nơi các em đang học tập. Bởi lẽ, đó chính là biểu hiện của người học sinh có đạo đức, đó là động lực giúp các em đạt được những thành tích cá nhân, tô điểm thêm cho vườn hoa thành tích nhà trường. Và bởi lẽ, biết yêu quý và tự hào về mái trường là cơ sở hình thành lòng yêu đất nước, yêu Tổ quốc sau này.