Môn Văn Lớp: 7 Bài thơ tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh gợi về những kỉ niệm đẹp đẽ của nhà thơ và tình bà chúa. Tình cảm thiêng liêng ấy

Question

Môn Văn Lớp: 7 Giúp em bài này với ạ: Bài thơ tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh gợi về những kỉ niệm đẹp đẽ của nhà thơ và tình bà chúa. Tình cảm thiêng liêng ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước. Hãy làm sáng tỏ nhận định trên băng 1 bài văn khoảng 20 câu
No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ

in progress 0
Lydia 1 tháng 2022-03-19T22:27:49+00:00 2 Answers 0

Answers ( )

  1.                                   Bài làm

    Tiếng hà trưa là âm thanh giản dị, quen thuộc của làng quê Việt. nó gợi về cuộc sống yên ả, sự lao động yên vui, ấm áp của người nông dân quanh năm sau lũy tre làng. Ở đây, bằng những cảm xúc mới mẻ, nồng nàn rất riêng Xuân Quỳnh đã thổi vào thứ âm thanh ấy một vẻ đẹp rất thiêng liêng của những cảm xúc ấu thơ của người lính hành quân. Nó làm xao động cái nắng trưa trên đường hành quân. Âm thanh ấy làm cho anh như đang sống lại thời thơ ấu đẹp đẽ của mình, nó như tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân anh bớt mỏi, cho lòng anh xúc động dạt dào. Với ý nghĩa như vầy, tiếng gà trưa là âm thanh, tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng còn in đậm trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang của người lính trẻ.

    “Cục…cục tác cục ta

    Nghe xao động nắng trưa

    Nghe bàn chân đỡ mỏi

    Nghe gọi về tuổi thơ”.

    Đến đoạn thơ thứ hai, trong hai mươi sáu câu thơ, câu thơ Tiếng gà trưa được nhắc lại ba lần, âm thanh ấy gọi về bao kỉ niệm thân yêu. Xa xa tiếng gà trưa vọng lại, người chiến sĩ nhớ về người bà thân yêu chắt chiu từng quả trứng hồng. Những quá trứng hồng, đàn gà chi chít đông đúc.

    “Tiếng gà trưa

    Ổ rơm hồng những trứng

    Này con gà mái mơ

    Khắp mình hoa đốm trắng

    Này con gà mái vàng

    Lông óng như màu nắng.”

    Tiếng gà trưa cất lên nơi xóm nhỏ, người chiến sĩ nhớ về người bà thân yêu. Tuổi thơ sống bên bà có biết bao kỉ niệm đáng nhớ, tính hiếu kỳ, tò mò của trẻ thơ quan sát con gà đẻ trứng. Rồi bị bà mắng, sợ mặt bị lang, trong lòng cháu hiện lên lo lắng:

    “Tiếng gà trưa

    Có tiếng bà vẫn mắng

    Gà đẻ mà mày nhìn

    Rồi sau này lang mặt

    Cháu về lấy gương soi

    Lòng dại thơ lo lắng

    Khi gió mùa đông tới

    Bà lo đàn gà toi

    Mong trời đừng sương muối

    Để cuối năm bán gà

    Cháu được quần áo mới.”

    Nổi bật qua suốt những câu thơ ấy là hình ảnh người bà chắt chiu, giành giụm yêu thương cháu. Bà đã luôn ân cần, hi sinh và mệt nhọc để mong có được một đàn gà tốt giúp cháu có những bộ quần áo mới, dù nó chỉ nhỏ thôi những mà thấm thía biết bao nhiêu. Đoạn thơ nghe giản dị mà thật gần gũi nhường nào, những chi tiết tác giả miêu tả gắn bó thân thuộc với quê hương làng xóm, hơn thế nó là những kỉ niệm không bao giờ phai nhạt trong tâm trí trẻ thơ. Nỗi lo của bà thật cảm động xiết bao, đàn gà kia sẽ bị chết nếu như sương muối giá lạnh và cháu bà lại chẳng được may áo mới.

    “Ôi cái quần chéo go,

    Ống rộng dài quết đất

    Cái áo cánh trúc bâu

    Đi qua nghe sột soạt”

    Cháu nhớ mãi sau mỗi lần gà được bán, bà lại ra chợ chọn mua cho cháu yêu bộ quần áo thật đẹp. Tình cảm yêu thương nồng hậu bà luôn dành trọn cho cháu, cho con. Tuổi thơ sống bên bà đây là quãng đời đầy ắp những kỉ niệm khó quên.

    Lần thứ tư Tiếng gà trưa lại cất lên. Tiếng gà gọi về những giấc mơ của người lính trẻ.

    “Tiếng gà trưa

    Mang bao nhiều hạnh phúc

    Đêm cháu về nằm mơ

    Giấc ngủ hồng sắc trứng.”

    Âm thanh xao động của tiếng gà trưa bình dị mà thiêng liêng, nó gợi tình cảm đẹp trong lòng người chiến sĩ hành quân ra trận. Âm thanh ấy như tiếng của quê hương, đất mẹ thân yêu. Tiếng gà trưa, đâu chỉ là âm thanh của một con vật vô tri mà nó là tiếng gọi của tuổi thơ, của yêu thương hồng, là những âm thanh của kí ức tươi đẹp, trong sáng đã theo cháu suốt một đời. nó cứ ám ảnh, âm vang day dứt mãi trong lòng nhà thơ, trong những giấc mơ tuổi nhỏ. Âm thanh ấy đã đi vào tiềm thức đứa cháu nhỏ, đầy dịu dàng mà xúc động thiêng liêng vì nó gắn với tình bà cao cả. Đó cũng là lí do để người cháu sống cống hiến:

    “Cháu chiến đấu hôm nay

    Vì lòng yêu tổ quốc

    Vì xóm làng thân thuộc

    Bà ơi, cũng vì bà

    Vì tiếng gà cục tác

    Ổ trứng hồng tuổi thơ.”

    Điệp từ “vì” được lặp lại 4 lần liên tiếp nhấn mạnh mục đích chiến đấu của người chiến sĩ. Đó là vì tổ quốc thân thương, vì xóm làng que thuộc nơi chôn rau cắt rốn của tuổi thơ, nhưng đất nước quê hương vô cũng vô tận, mênh mông ấy cũng chỉ mãi hữu hình trong dáng bà thầm lặng hi sinh, gắn với âm thanh của tiếng gà trưa quen thuộc. Ha tiếng “bà ơi” vang lên nghe mới tha thiết mà đằm thắm làm sao, nó vừa xúc động thiêng liêng, vừa bỏng sôi mãnh liệt. Giống như nó được chực trào ra từ tận đáy lòng thổn thức không thể kìm lòng. Tiếng gà cũng là tiếng gọi thân yêu của bà, của mẹ, của quê hương. Tiếng gọi thân yêu ấy như là niềm tin cho người chiến sĩ trong cuộc chiến đấu bảo vệ quê hương yêu dấu. Qua đây thấy được tình cảm tiền tuyến hậu phương của nhân dân ta trong cuộc kháng chiến, gian khổ có thể làm mệt mỏi, bom đạn có thể hủy diệt mọi thứ nhưng những tình cảm về bà, về những kỉ niệm ấu thơ cùng tiếng gà trưa không bao giờ chết mà vẫn còn nguyên lửa, vẫn cứ dâng dâng trong lòng người.

    Bài thơ “Tiếng gà trưa” là một nốt trầm sâu lắng, da diết của người lính trên bước đường hành quân gian khổ, nhưng tiếng gà ấy còn là tên gọi khác của kỉ niệm, của hồi ức, của tình bà cháu thiêng liêng bất diệt. với cách sử dụng linh hoạt điệp từ, các hình ảnh giản dị mà xúc động, Xuân Quỳnh đã truyền tải được thật chính xác lòng mình tới độc giả.

  2. @nee.

    Bài thơ ‘Tiếng gà trưa’ là bài thơ bộc lộ hết cảm xúc của các gia đình thời chiến tranh, và nhân vật trong câu truyện là anh chiến sĩ, nói về tình bà cháu ấm áp và rất đỗi thiêng liêng . Xuân Quỳnh rất khéo khi xen lẫn các cảm xúc, giác quan cũng như hình ảnh thực tế và quá khứ. Từ những hình ảnh bà chăm chút cho quả trứng để mong cháu có đc bộ quần áo mới. Hay những lời mắng bởi lo cho cháu khi chọc gà lúc đẻ. Bởi bà sợ gà mổ cháu, sợ cháu bị thương nên bịa ra lời nói nhìn gà đẻ bị lang mặt để cháu sợ. Các hình ảnh rất giản dị của các gia đình nông dân thời ấy, thế nhưng lại làm nổi bật rất rõ hình ảnh tình bà – cháu. Khi anh chiến sĩ lớn lên, lúc đi hành quân chỉ cần nghe tiếng gà gáy vav tiếng gà nhảy ổ là anh lại nhớ lại hình ảnh ấm áp ngày xưa. Nhừng ngày của tuổi thơ đc bà chăm sóc và cưng chiều.

    Học tốt nekk ^•^

Leave an answer

20:2+1-4x3-12:4 = ? ( )