Môn Văn Lớp: 6 kể về 1 cuộc gặp gỡ 2 trang giấy

Question

Môn Văn Lớp: 6 Giúp em bài này với ạ: kể về 1 cuộc gặp gỡ
2 trang giấy
No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ

in progress 0
Katherine 1 năm 2022-02-08T02:02:19+00:00 2 Answers 0

Answers ( )

  1. Đáp án :
    Được trò chuyện và gặp gỡ nhiều người xung quanh để mở rộng một tầm hiểu biết lớn, những ấn tượng của lần gặp gỡ với một người năm ấy đã làm tâm trí tôi thật vui mà cũng buồn.
    Tôi là đứa trẻ nghèo đc nhận nuôi khi cha mẹ đi làm ăn xa, hồi đó tôi đã được 7 tuổi. Trong những ngôi nhà dành cho trẻ lang thang, bạn biết không tôi có cha mẹ chứ không phải mồ côi. Vì xã hội bên ngoài toàn những người buôn lậu, bắt cóc nên tôi được cô y tá Yolli đưa về khi bắt gặp tôi ngồi ở gầm cầu của thành phố. Trong cơn hôn mê vì đói lả, cô Yolli đã đưa tôi về ngôi nhà của trẻ em.
    _Ở đây sao lạ quá, có thật nhiều người, có những bạn bằng tuổi tôi nhưng lại có những anh chị cao ráo hơn nhiều. Cô Yolli liền giải thích :”Đây chính là trại trẻ mồ côi ,cháu có thể ăn uống sinh hoạt với mọi người mà không cần đi ăn xin và lang thang bên ngoài nữa ”
    Tôi :”Cháu không phải trẻ mồ côi !”
    _Cô Yolli khi nghe những lời tôi nói, thì cô ấy cũng lặng lẽ rời đi. Để tôi và đám trẻ trong căn nhà
    Mấy đứa trạc tuổi cũng đến và bắt chuyện với tôi.
    Nói :” Bạn tên gì thế? ”
    Tôi :”Tôi tên Hamma ”
    Anna:”Chào cậu, tớ là Anna ”
    _Ở đây cũng ổn hơn phần nào nhưng những thứ ở trại trẻ không vui như tôi nghĩ. Có một đám anh chị ở trại tầm 10 tuổi hay đến bắt nạt các bạn ở nơi đây.
    _Nhưg cô Yolli và những cô y tá khác đã trông chừng họ.
    Xung quanh nơi đây cũng khá rộng nên rất thoải mái.Tôi đã để ý một bạn nam nhỏ nhắn và cũng trạc tuổi, nghe nói Mn hay gọi cậu ta là Haoku ,cậu ấy đẹp trai thật nhưng sao cậu ấy lại ở trại trẻ, lí do là vì cha mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ cậu đi tìm hạnh phúc riêng.
    Có một cô bạn thấy khá rụt rè, thì ra bạn ấy là Emma. Nhưng không ai bt lí do cậu ấy ở đây. Chỉ có cô Yolli và những ng khác biết nhưng muốn giấu mà thôi.
    Tôi đến hỏi thăm Emma nhưng cô ấy từ chối và ko muốn tiếp xúc.
    Sau gần tám tháng trôi qua tôi, Anna, Haoku, Emma đã cùng nhau liều lĩnh mà đi lạc. Anna táo bạo giờ đây đã là thủ lĩnh dẫn dắt bọn t, Haoku thì chỉ làm trò cười cho mọi người. Vẫn cái gương mặt buồn bã Emma nói :
    _”Các cậu có muốn ở trại trẻ tiếp không, tớ muốn bỏ đi thật xa ”
    Câu nói đã khiến chúng tôi tĩnh lặng. Haoku :”Cậu nói đúng đấy!”
    Tôi :”Này! Chúng ta ko nên bỏ đi như vậy, cô Yolli và Mn sẽ rất lo lắng ”
    Anna :”Chẳng phải lúc trước cậu cũng vậy sao!? ”
    _ Đám chúng tôi bật cười khúc khích
    _Cuối cùng tôi cũng thấy vẻ mặt rạng rỡ của Emma, thì ra lí do cậu ấy tới đây là người bà yêu quý của cậu ấy qua đời đột ngột. Cậu ấy đã là trẻ mồ côi ở đây từ lâu rồi.
    Những đứa trẻ như chúng tôi cùng nhau về bằng hướng dẫn của những cô cảnh sát và hứa sẽ làm việc ích cho đất nước sau này.
    ________End ______%
    Câu chuyện không có thật.

  2. Trong cuộc đời này chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ lướt qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học mà ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nghĩ về buổi chiều hôm ấy là tôi lại không thể nào quên được hình ảnh của An.

     Chiều hôm đó, như mọi khi mẹ sẽ đến đón tôi từ trường học về, nhưng vì hôm nay có việc đột xuất nên tôi tự đi bộ về nhà. Trên đường tôi nhởn nhơ đi, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bỗng tôi nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, An đang bán hàng rong, mời gọi những người đi đường. Bố mẹ An đều là công nhân làm việc tại công trường, một lần do không may xảy ra tai nạn, bố của em qua đời, hiện tại chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ đến lớp An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chú bé đen nhẻm, người gầy gò, ánh mắt em như cầu xin những người đi đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em cả. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời mọc, cuối cùng cũng có một anh thanh niên trắng trẻo, cao ráo mua giúp em. Anh không chọn món đồ nào cả, anh đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:

       – Em bé à, em hãy dùng số tiền này để mua gì đó ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy đồ gì của em nữa đâu.

       Rồi anh nở nụ cười thật tươi và đưa cho em ấy tờ tiền. An ngập ngừng, đưa hai tay đón lấy từ tay anh. Anh định quay gót đi thì An níu tay anh lại và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:

       – Anh ơi, anh hãy cầm lấy những gói kẹo này. Em đi bán hàng, chứ em không dám ăn xin anh đâu. Em vẫn còn khỏe mạnh nên em sẽ đi bán hàng để tự nuôi sống bản thân. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không lấy số kẹo này em xin trả lại anh tiền.

       Người anh kia thoáng trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, rồi anh quay người lại chỗ chú bé nhẹ nhành xoa đầu, nở nụ cười trìu mến. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.

       Đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng cảm động trước sự thành thật của em. An đã cho tôi những bài học mà không có trường lớp hay sách vở nào dạy tôi. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù bị khuyết tật về thân thể nhưng cũng không được què quặt về tinh thần, phải có ý chí vượt lên những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn bên cạnh ta, khi san sẻ tình yêu thương với những người xung quanh bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

       Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc mải chơi, không chịu học hành. Đôi khi còn nói dối, không nghẹ lời bố mẹ. Tôi được sống trong gia đình hạnh phúc, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu thương nhưng nhiều khi tôi lại không biết trân trọng những điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh cho tôi phải biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức với mình.

       Từ sau lần gặp hôm đó, tôi cảm thấy quý mến và khâm phục em hơn. Em không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ, yêu quý mà còn hơn thế nữa em đã cho tôi sự thay đổi về nhận thức. Khiến tôi biết trân trọng, yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Giúp tôi có động lực phấn đấu, vươn lên không ngừng.

Leave an answer

20:2+1-4x3-12:4 = ? ( )