Môn Văn Lớp: 6 Kể một câu chuyện thể hiện lòng yêu thương con người mà em đã làm

Question

Môn Văn Lớp: 6 Giúp em bài này với ạ: Kể một câu chuyện thể hiện lòng yêu thương con người mà em đã làm No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ

in progress 0
Cora 5 tháng 2022-01-06T22:26:06+00:00 2 Answers 0

Answers ( )

  1. Đã bao giờ bạn nhìn thấy một người an xin và giúp đỡ họ chưa?Nếu gặp người ăn xin tất nhiên tôi phải giúp đỡ họ rồi.Câu trả lời của bạn bao giờ cũng như thế.Nói thì dễ , làm thiệt khó nếu bạn là mtj người bị khiếm khuyết tâm hôn hay một người keo kiệt hoặc chỉ là bạn lúc này không có tiền.Tôi đã từng giúp một người ăn xin già,chuyện là vào buổi sáng ngày hôm ấy,tôi đang đi đến trường.

    Vẫn như mọi khi,mẹ tôi lại không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng cho tôi nên bà đã đưa tôi một ít tiền ăn sáng.Cầm mười nghìn trong tay,tôi không biết nên mua gì.Bỗng thấy một cửa hàng bán bánh mỳ,tôi quyết định đi mua một ở bánh mỳ để lót dạ.Cầm ổ bánh mỳ thơm phức từ tay chú bán bánh mỳ,tôi vui mừng chạyra. Vừa tới trước của , tôi thấy cô chủ cửa hàng đang đuổi một người ăn xin tội nghiệp

    – Cái ông già này,sao lúc nào ông cũng đến trước cửa quán tôi ăn xin thế nhỉ,ông cứ như thế thì ai làm ăn cho được,đi mau đi mau,đừng tới đây nữa

    Ông già ú ớ:

    – nhưng tôi…

    Chưa kịp nói hết câu,cô chủ đẩy người ăn xin xuống đường rồi đi vào quán.Tôi lặng đi,đứng trơ ra đấy.Đây là lần đầu tiên tôi thấy người ăn xin nên chăm chú nhìn ông già.ông già mắt nhắm híp lại như hai cái dấu trừ.Da cụ nhăn nheo ,tóc thì bacjk trắng như cước,cụ gầy,gầy lắm,Dường như cụ chỉ có da bọc xương.Cụ còn mặc quần áo hôi hám,bẩn thỉu và rách rưới khiến cho nhiều người đi qua cũng nhở nước bọt vào cụ.Bàn tay xương xẩu ấy run run cầm cái nón,cụ hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng nói:

    – Xin cậu cho lão già này một ít tiền…

    Nhìn điệu bộ đáng thương của lão, tôi bắt đầu cảm thấy thương ông vô hạn.Tôi im lặng hồi lâu nhìn ông cụ,không biết nên phải làm gì.Tôi bắt đầu tiến về chổ của ông cụ,tôi đi vài bước lại dừng lại,rồi lại tiến đến.Đứng im lặng một hồi cạch ông cụ,đường phố bây giờ cũng ít người qua lại hơn,tôi bắt đầu cam đảm hơn một chút.Ông cụ nhìn tôi với con mắt tò mò.Tôi không nhịn được bèn dúi vào tay ông cụ ở bánh mỳ mà ông vừa mua được rồi tôi chạy đi.Vừa chạy vừa nói

    – cháu…cho ông

    dù không quay đầu lại nhìn nhưng tôi có cảm giác ông cụ đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và cảm ơn.Đến một quãng khá xa,tôi nghoảnh cổ nhìn lại : ông cụ đang ngấu nghiến ổ bánh mỳ.Bất giác , tôi lặng lẽ mỉm cười.Ở trường,tôi cứ nhớ đến ông lão ăn xin,tôi ước giá mà thời gian quay lại,tôi sẽ tặng cụ thật nhiều lời nói chân thành và nhiều tiền,đồ ăn hơn nữa.Tan học,tôi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.Cầm ít tiền tiêu vặt tôi cahyj ra chỗ cũ tìm cụ nhưng…cụ không còn ở đó.Hôm sau tôi đến trường,lớp trưởng lớp tôi đưa tôi chiếc khăn tay mà tôi làm mất hôm qua và nói ằng có một người ăn xin đã bảo cậu ta đưa nó cho tôi.Tôi rất cảm động.Đứng nơi lần đầu tiên tôi cho ông ổ bánh mỳ,bất giác tôi nhìn lên bầu trời bao la và nghĩ về khuôn mặt hiền từ phúc hậu của ông lão.

    Xã hội càng ngày càng văn minh hiện đại nhưng đâu đó , ở dước gầm trời này còn có những người gặp khó khăn,đừng chê cười họ mà hãy giúp đỡ họ nhiều nhất có thể bạn nhé…

  2. em giúp một cụ già qua đường

Leave an answer

20:2+1-4x3-12:4 = ? ( )