Ai cũng ví trẻ em như cây non, cần có ngọn để cươn lên thật cao mà… sao họ lại bẻ ngọn tôi…
Tôi là cây nhỏ, ngày ngày sống ẩn nấp bên 1 cây cổ thụ cao lớn. Ở đây sướng lắm, nắng mưa gì ông cổ thụ cũng chở che cho tôi và cùng tôi bầu bạn. Vậy mà ai ngờ có ngày ông ấy bị chặt cơ chứ… Tôi nhớ rất rõ, hôm ấy không khí vô cùng trong lành, tôi cà ông còn ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm kia, ngỡ rằng hôm nay rất đặc biệt, ai ngờ chứ ! Chỉ thoáng chốc trưa, bỗng có 1 nhóm người cầm cưa, dụng cụ chặt phá cây tới, tôi sợ hãi nép sát vào ông cổ thụ, ông cũng ra sức bảo vệ tôi. Tôi và ông ấy chỉ kịp nhìn nhau trong thoáng chốc rồi hốt hoảng thấy các cây khác lần lượt bị chặt đổ, ông ấy cũng biết sớm muộn gì cũng tới mình- dặn dò tôi:” Thế là ông cháu mình sắp xa nhau rồi nhỉ?” Tôi run sợ, sợ rằng sẽ mất ông, mất đi người bạn duy nhất. Rồi chỉ lát sau, ông bị cưa đổ hoàn toàn, tôi khóc sướt mướt, sợ lắm, sợ ông đau lắm, vậy mà cuối cùng ông vẫn nở nụ cười với tôi, chúng liền quăng tất cả các cây đã cưa lên 1 chiếc xe tải lớn, chạy đi… Tôi ngồi hoảng sợ, nhìn các bạn cây con khác bị mất cha mẹ làm tôi càng sợ hơn nữa. Rồi ai sẽ bầu bạn với mình, chở che mình đây, rồi ông cổ thụ sẽ ra sao. Nhìn thấy cái thân còn sót lại chỉ là phần trê của rễ làm tôi nhớ ông nhiều lắm. Hôm sau, bỗng có 1 đám trẻ nhỏ chạy ùa tới chỗ chúng tôi, nhìn thấy chúng làm tối rất sợ. Bỗng có 1 cậu bé vô tình giẫm lên tôi làm tôi ngã trên mặt đất. Các cô cậu bé liền đỡ tôi dậy, tưới cho tôi ít nước. Bỗng có 1 người lớn tiến tới, bảo chúng về nhà, sau lưng còn có 1 cậu bé khá nhỏ tuổi, chạy đến bên tôi. Và rồi…pực… không ngờ cậu nhóc đã vô tình bẻ ngọn của tôi làm tôi đau lắm. Tôi chợt nhớ tới lời ông dạy, không có ngọn con sẽ chết đấy. Tôi hoảng hốt, cố gắng tìm lại ngọn mới gãy của tôi, tôi cố gắng xem có sửa lại được không nhưng thôi rồi, nó đã gãy hoàn toàn. Tôi sợ lắm, khóc cả ngày, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn chẳng sao, chợt thấy mình như có hi vọng-liệu rằng có thể sống mà không cần ngọn không nhỉ? Ngày qua tháng lại, tôi vẫn sống nhưng không thể lớn nhanh được-hình như tôi không còn phát triển cân đối, mặc dù vẫn lớn nhưng với tiến độ chậm. Tôi cố gắng để được sống lắm rồi mà nhỉ?
Đến giờ, dù đã lớn nhưng tôi vẫn nhớ như in ngày đó, tôi không hờn trách cậu bé khi ấy vì biết cậu ấy chẳng cố ý, dù gì cậu cũng cho tôi bài học-sống, sống hết mình…
Answers ( )
Ai cũng ví trẻ em như cây non, cần có ngọn để cươn lên thật cao mà… sao họ lại bẻ ngọn tôi…
Tôi là cây nhỏ, ngày ngày sống ẩn nấp bên 1 cây cổ thụ cao lớn. Ở đây sướng lắm, nắng mưa gì ông cổ thụ cũng chở che cho tôi và cùng tôi bầu bạn. Vậy mà ai ngờ có ngày ông ấy bị chặt cơ chứ… Tôi nhớ rất rõ, hôm ấy không khí vô cùng trong lành, tôi cà ông còn ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm kia, ngỡ rằng hôm nay rất đặc biệt, ai ngờ chứ ! Chỉ thoáng chốc trưa, bỗng có 1 nhóm người cầm cưa, dụng cụ chặt phá cây tới, tôi sợ hãi nép sát vào ông cổ thụ, ông cũng ra sức bảo vệ tôi. Tôi và ông ấy chỉ kịp nhìn nhau trong thoáng chốc rồi hốt hoảng thấy các cây khác lần lượt bị chặt đổ, ông ấy cũng biết sớm muộn gì cũng tới mình- dặn dò tôi:” Thế là ông cháu mình sắp xa nhau rồi nhỉ?” Tôi run sợ, sợ rằng sẽ mất ông, mất đi người bạn duy nhất. Rồi chỉ lát sau, ông bị cưa đổ hoàn toàn, tôi khóc sướt mướt, sợ lắm, sợ ông đau lắm, vậy mà cuối cùng ông vẫn nở nụ cười với tôi, chúng liền quăng tất cả các cây đã cưa lên 1 chiếc xe tải lớn, chạy đi… Tôi ngồi hoảng sợ, nhìn các bạn cây con khác bị mất cha mẹ làm tôi càng sợ hơn nữa. Rồi ai sẽ bầu bạn với mình, chở che mình đây, rồi ông cổ thụ sẽ ra sao. Nhìn thấy cái thân còn sót lại chỉ là phần trê của rễ làm tôi nhớ ông nhiều lắm. Hôm sau, bỗng có 1 đám trẻ nhỏ chạy ùa tới chỗ chúng tôi, nhìn thấy chúng làm tối rất sợ. Bỗng có 1 cậu bé vô tình giẫm lên tôi làm tôi ngã trên mặt đất. Các cô cậu bé liền đỡ tôi dậy, tưới cho tôi ít nước. Bỗng có 1 người lớn tiến tới, bảo chúng về nhà, sau lưng còn có 1 cậu bé khá nhỏ tuổi, chạy đến bên tôi. Và rồi…pực… không ngờ cậu nhóc đã vô tình bẻ ngọn của tôi làm tôi đau lắm. Tôi chợt nhớ tới lời ông dạy, không có ngọn con sẽ chết đấy. Tôi hoảng hốt, cố gắng tìm lại ngọn mới gãy của tôi, tôi cố gắng xem có sửa lại được không nhưng thôi rồi, nó đã gãy hoàn toàn. Tôi sợ lắm, khóc cả ngày, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn chẳng sao, chợt thấy mình như có hi vọng-liệu rằng có thể sống mà không cần ngọn không nhỉ? Ngày qua tháng lại, tôi vẫn sống nhưng không thể lớn nhanh được-hình như tôi không còn phát triển cân đối, mặc dù vẫn lớn nhưng với tiến độ chậm. Tôi cố gắng để được sống lắm rồi mà nhỉ?
Đến giờ, dù đã lớn nhưng tôi vẫn nhớ như in ngày đó, tôi không hờn trách cậu bé khi ấy vì biết cậu ấy chẳng cố ý, dù gì cậu cũng cho tôi bài học-sống, sống hết mình…
CHÚC BẠN HỌC TỐT
cho mk xin ctlhn với ạ